Từ bài thơ “tự tình 2” hãy viết 5-7 dòng nhận xét về số phận của người phụ nữ trong xã hội phong kiến
Qua bài thơ “Tự tình 2” của Hồ Xuân Hương, ta có thể thấy được số phận của người phụ nữ trong xã hội phong kiến vô cùng bất hạnh, đau khổ. Họ phải chịu sự ràng buộc của lễ giáo phong kiến, không có quyền tự quyết định cuộc đời mình.
Bài thơ mở đầu bằng hình ảnh người phụ nữ đang đứng giữa đêm khuya, thức trắng trằn trọc:
“Đêm khuya văng vẳng trống canh dồn Trơ cái hồng nhan với nước non”
Hình ảnh “đêm khuya văng vẳng trống canh dồn” đã gợi lên không gian vắng lặng, tĩnh mịch và thời gian trôi đi một cách gấp gáp, vội vã. Giữa không gian ấy, người phụ nữ đang thức trắng trằn trọc, lo lắng, phiền muộn.
Tiếp theo, nhà thơ đã bộc lộ nỗi cô đơn, lẻ loi của mình:
“Chén rượu hương đưa say lại tỉnh Vầng trăng bóng xế khuyết chưa tròn”
Chén rượu vốn là thứ có thể giúp con người quên đi được nỗi buồn, nhưng với người phụ nữ trong bài thơ, nó lại chỉ khiến cho nỗi buồn ấy càng thêm sâu sắc. Vầng trăng vốn là biểu tượng cho sự tròn đầy, viên mãn, nhưng ở đây lại hiện lên với hình ảnh “bóng xế khuyết chưa tròn”, gợi lên sự thiếu vắng, khuyết thiếu.
Cuối cùng, người phụ nữ đã bày tỏ thái độ chán chường, buông xuôi trước cuộc đời:
“Xiên ngang mặt đất, rêu từng đám Đâm toạc chân mây, đá mấy hòn”
Những hình ảnh “xiên ngang”, “đâm toạc” đã thể hiện thái độ mạnh mẽ, ngang tàng của người phụ nữ. Họ không chấp nhận số phận an bài, mà muốn vùng lên để tự khẳng định bản thân.
Thông qua bài thơ “Tự tình 2”, ta có thể thấy được số phận của người phụ nữ trong xã hội phong kiến vô cùng bất hạnh, đau khổ. Họ phải chịu sự ràng buộc của lễ giáo phong kiến, không có quyền tự quyết định cuộc đời mình. Họ luôn phải sống trong sự cô đơn, lẻ loi, buồn tủi.